2 năm rồi..phãi ko e ?! kễ từ cái ngày ta ly biệt..
anh thì vẫn cứ ngỡ..là...mình đã quên em..
đã ko còn phãi mong chờ...và cũng đã ko còn phãi nhớ..
nhưng tại sao khi vừa thiếp ngủ..anh lại nhìn thấy e trong cơn mơ ?!
tĩnh giấc..
giọt nước mắt..vẫn còn đọng lại trên bờ mi..
Đặt câu hỏi ? là tại sao ? có lẽ phãi chăng đó là vì ?!
quá khứ lúc người đi..bây giờ hiện về trong tâm trí..?!
để hàng lệ này phãi ướt trên đôi bờ mi trong mộng mị ?!
anh lại nhắm chặt mắt..
cố thật lâu..
cố chìm sâu..
vào sâu thật sâu trong giấc ngũ..
để anh có thể làm chủ..đc giấc mơ của chính mình..
để a lại đc có thể ..mãi ôm lấy 1 bóng hình..
dù rằng đấy ko là thực tại..chĩ là ảo ảnh của cơn mơ..
nhưng vẫn mong lại đc cảm nhận cảm giác nồng ấm của hơi thở..
đã có duyên bên nhau...nhưng mà tại sao lại ko phận ?!
để khi chia ly nỗi đau phãi nhận..đớn đau rất nhìu lần..
cánh thiệp hồng...
vẫn trên tay và ngày vu qui..anh ko đến..
anh xin lỗi..nhưng chắc e hiễu..lý do ko phãi là anh quên..!!
chĩ là do...anh ko muốn,,
cho giọt lệ này..nó phãi tuôn..
và cũng ko muốn cho cõi lòng này phãi chuốc thêm nhiêu là bao phiền muộn..
chúc em luôn hạnh phúc..
đó là những gì anh muốn nói..
dù hạnh phúc...của chính em...
vẫn là nỗi đau...của chính tôi..\
thà như thế...nhưng và rồi..
mọi thứ sẽ tự trỡ lại từ nơi bắt đầu...của nó thôi..